
Mỗi người mỗi việc thật hay: người lo cơm nước, người ngồi tiếp chuyện. Nếu cả hai cùng kéo nhau vào bếp nấu nướng thì Chúa sẽ ngồi chơ vơ một mình buồn thiu; nếu cả hai đều ngồi tiếp chuyện thì sẽ lấy gì mà ăn, cả chủ lẫn khách chắc sẽ bị đói meo.
Chuyện đang hay thì Chúa làm ngay một câu: “Mácta ơi, cô băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá!” Chưa thấy có vị khách nào lại đi trách chủ nhà như thế! Tại sao vậy? Cũng chỉ vì Mácta mau mồm mau miệng đâm ra lỡ lời: “Thầy ơi, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Thầy bảo nó giúp con một tay!”
Mácta lỡ lời lộ ra 3 nhược điểm:
1. Cô hướng về mình rồi kể công: Thầy xem, mình con phục vụ Thầy nè. Nói thế có khác gì chủ phàn nàn với khách: Bác đến chơi nhà làm em vất vả quá! Kể công. Khoe khoang.
2. Cô hướng về người em rồi chỉ trích ghen tức: Nó là em mà sao lười biếng thế, cứ ngồi ì ra đấy mà chuyện với trò, trông ngứa cả mắt.
3. Cô hướng về Chúa rồi trách luôn cả Chúa: Thầy thiêng liêng sáng láng quá, chả chịu để ý để tứ gì. Rồi cô sai khiến luôn cả Chúa: “Thầy bảo nó giúp con một tay.”
Chúa là khách mà phải trách chủ nhà Mácta vì cô đã làm lộn tùng phèo: Lẽ ra cô phải làm theo ý Chúa, thì giờ đây cô đảo ngược bắt Chúa làm theo ý mình!
Chuyện Chúa vào nhà Mácta và Maria cũng là chuyện Chúa vào nhà, vào cuộc đời mỗi người chúng ta. Xin cho mỗi chúng ta biết lắng nghe Lời Chúa để làm theo ý Chúa chứ không phải ra lệnh cho Chúa làm theo ý mình.
Fb:Thao Thức
Đăng nhận xét