AMORIS LAETITIA
NIỀM VUI CỦA TÌNH YÊU
Tông huấn hậu Thượng Hội Đồng về tình yêu trong gia đình
của Đức Thánh Cha PHANXICÔ
gửi các Giám mục, các linh mục và các phó tế,
các người sống đời thánh hiến,
các cặp vợ chồng Kitô hữu và tất cả mọi tín hữu giáo dân
***
***
1. Niềm vui của tình yêu trong đời sống của các gia đình cũng là niềm vui của Hội Thánh.
Như các nghị phụ trong Thượng Hội đồng đã ghi nhận, mặc dầu vẫn có
nhiều dấu chỉ cho thấy có khủng hoảng trong đời sống hôn nhân, “khát
vọng có được một mái ấm gia đình vẫn còn rất mạnh mẽ, đặc biệt nơi những
người trẻ, và vẫn đang là cảm hứng của Hội Thánh” [1]. Như một đáp ứng
khát vọng “loan báo Kitô giáo về gia đình đích thực là một tin vui” [2].
2. Hành trình của Thượng Hội đồng đã giúp phác họa lại hoàn cảnh các gia đình trong thế giới hiện nay,
giúp chúng ta có cái nhìn rộng lớn hơn và ý thức mới mẻ hơn về tầm quan
trọng của hôn nhân và gia đình. Đồng thời, tính phức tạp của các đề tài
được đề cập đến, cho chúng ta thấy cần phải tiếp tục đào sâu thêm cách
tự do một số vấn đề liên quan đến đạo lý, luân lý, linh đạo và mục vụ.
Những suy tư của các mục tử và các nhà thần học, nếu trung thành với Hội
Thánh, trung thực, thực tiễn và sáng tạo, sẽ giúp chúng ta thấy được
vấn đề cách rõ ràng hơn. Những tranh cãi trên các phương tiện truyền
thông hay trên các sách báo và ngay cả giữa các thừa tác viên của Hội
Thánh, đi từ ước muốn quá cao muốn thay đổi mọi sự mà không có suy tư
đầy đủ, hoặc thiếu nền tảng, dẫn đến thái độ tham vọng, muốn giải quyết
tất cả mọi sự bằng cách áp dụng những quy tắc chung hoặc rút ra những
kết luận không thích đáng từ một số suy tư thần học cá biệt.
3. Khi nhắc lại “thời gian thì quan trọng hơn không gian”,
tôi muốn khẳng định lại rằng không phải tất cả mọi tranh luận về đạo
lý, luân lý hay mục vụ cần phải được giải quyết bằng can thiệp của Huấn
quyền. Dĩ nhiên, trong Hội Thánh cần một sự hiệp nhất về đạo lý và về
thực hành, nhưng điều đó không ngăn cản việc có những giải thích khác
nhau về một số khía cạnh của đạo lý hay một số những hệ luận nảy sinh từ
đó. Sẽ là như thế cho đến khi Thần khí dẫn đưa chúng ta đến chân lý
toàn vẹn (x. Ga 16,13), tức là, khi Ngài đưa chúng ta đi vào trọn vẹn
trong mầu nhiệm Chúa Kitô và khi chúng ta có thể thấy được tất cả mọi sự
bằng cái nhìn của chính Chúa Kitô. Ngoài ra, trong mỗi xứ sở hay vùng
miền, vẫn có thể tìm ra được những giải đáp thích hợp hơn với văn hóa
của họ, quan tâm hơn đến các truyền thống và các thách thức mang tính
địa phương. Bởi vì “các nền văn hóa rất khác nhau và mỗi nguyên lý chung
[…] cần phải được thích nghi với từng nền văn hóa nếu muốn được tuân
giữ và áp dụng” [3].
4. Dù sao, tôi vẫn phải nói rằng tiến trình Thượng Hội đồng cho thấy đã mang một vẻ đẹp rất hùng vĩ và nhiều khai sáng. Tôi
cảm ơn tất cả mọi đóng góp đã giúp tôi xem xét những vấn đề của các gia
đình trên thế giới trong tầm vóc bao quát nhất. Các tham luận của các
nghị phụ mà tôi đã chăm chú lắng nghe, đối với tôi, nói chung là một
viên ngọc quý đa diện, tạo nên từ nhiều nỗi bận tâm chính đáng cũng như
từ những vấn nạn trung thực và chân thành. Vì thế, tôi nghĩ là thích hợp
để biên soạn một Tông huấn hậu Thượng Hội đồng nhằm thâu gom lại những
đóng góp của hai Thượng Hội đồng vừa qua về gia đình, và bổ sung thêm
những nhận xét khác nữa có thể định hướng suy tư, đối thoại và thực hành
mục vụ, đồng thời góp phần động viên, cổ vũ và giúp đỡ các gia đình
trong nỗ lực dấn thân cũng như trong những khó khăn của họ.
5. Tông huấn này mang một ý nghĩa đặc biệt trong bối cảnh Năm Thánh Lòng Thương Xót.
Trước tiên, bởi vì tôi coi Tông huấn này như một đề nghị cổ vũ các gia
đình Kitô hữu hãy biết quí trọng các ân huệ hôn nhân và gia đình, duy
trì một tình yêu mạnh mẽ và đong đầy các giá trị như lòng quảng đại, sự
dấn thân, trung tín và kiên nhẫn. Thứ đến, bởi vì Tông huấn nầy muốn
khích lệ mọi người hãy là một dấu chỉ của lòng thương xót và gần gũi ở
những nơi mà cuộc sống gia đình chưa được trọn vẹn hay còn thiếu vắng
bình an và niềm vui.
6. Để triển khai bản văn, tôi sẽ bắt đầu bằng một chương dẫn nhập được gợi hứng từ Thánh Kinh,
mang một cung giọng phù hợp. Từ đó, tôi sẽ xem xét hoàn cảnh hiện nay
của các gia đình nhằm bám sát thực tế. Tiếp đến, tôi sẽ nhắc lại một số
yếu tố cốt yếu theo giáo huấn của Hội Thánh về hôn nhân và gia đình, từ
đó triển khai hai chương trung tâm, dành để nói về tình yêu. Để tiếp
tục, tôi sẽ nêu rõ một số đường lối mục vụ hướng chúng ta đến việc xây
dựng gia đình bền vững và phong nhiêu theo kế hoạch của Thiên Chúa, và
tôi sẽ dành một chương nói về việc giáo dục con cái. Cuối cùng, tôi sẽ
đưa ra lời mời gọi thực thi lòng thương xót và phân định mục vụ khi đối
diện với những hoàn cảnh không đáp ứng đầy đủ những gì Chúa đề nghị, và
sau cùng tôi sẽ đưa ra vài nét phác họa về linh đạo gia đình.
7. Do hoa trái phong phú của hai năm suy tư với hai Thượng Hội đồng,
Tông huấn này sẽ đề cập đến nhiều đề tài khác nhau, với những cách thức
khác nhau. Điều đó giải thích độ dài như phải có của Tông huấn. Vì thế,
tôi không khuyến khích người ta đọc Tông huấn này một cách vội vàng và
hời hợt. Tông huấn này sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn cho các gia đình
cũng như cho các tác viên mục vụ gia đình, nếu được đào sâu từng phần
một cách kiên nhẫn, hay nếu người ta tìm trong đó những điều mình cần
cho từng hoàn cảnh cụ thể. Chẳng hạn, có thể các cặp vợ chồng sẽ quan
tâm nhiều hơn các chương bốn và năm, còn các tác viên mục vụ quan tâm
hơn đến chương sáu và mọi người đều cảm thấy chương tám thật là một
thách đố đối với mình. Tôi hy vọng rằng, qua việc đọc Tông huấn này, mỗi
người sẽ cảm thấy mình được mời gọi yêu mến chăm sóc đời sống gia đình,
bởi lẽ các gia đình “không phải là một vấn đề, mà trước tiên là một cơ
hội” [4].
Đăng nhận xét