Ngay từ khi bước ra khỏi nơi ẩn trú của bố nó, nó đã bắt đầu một cuộc kiếm tìm. Một cuộc tìm kiếm mà đến tận bây giờ, những thúc bách, những đòi hỏi vẫn chưa hề cho nó dừng lại, thay vào đó là tiếp tục lên đường để tìm và kiếm.
Đây chính là những suy nghĩ miên man của Tiểu Đức. Số là sau mấy tháng sống đời sống tu trì, chiều hôm nay, nó một mình ngồi lặng lẽ, trong một buổi chiều u ám. Đôi mắt nhìn xa xăm lắm, nhưng hình như nó chẳng nhìn vào thực tại nào cả. Nó nhìn vào một không gian rất mơ hồ, rồi nó nhìn vào chính nó, nhìn vào bản thể nó. Rồi nó thở dài. Chỉ dựa vào tiếng thở dài, không ai biết được ý nghĩa hay sứ điệp của tiếng thờ dài là gì. Nhưng chắc chắn đó không phải là dấu chỉ cho thấy sự buồn sầu u uất. Đó cũng không phải là tiếng thở dài của sự buông trôi, thả bỏ ý định mang tính định mệnh đời nó. Có chăng, đó là sự thay hơi đổi gió cho một hành trình dài tìm kiếm đang chờ nó phía trước.
Thành ra, tiếng thở dài có vẻ như một quyết tâm dấn bước trước một thực tại không thể lẩn tránh.
Dầu sao, giây phút này, nó đang lặng ngồi, nghĩ về cái giây phút đầu tiên từ khi nó bước ra khỏi bệ phóng của cha nó. Cùng với bao nhiêu tinh binh, nó lao đi tìm kiếm. Kiếm tìm một nơi hẹn hò, để ở đó đời nó lại tiếp tục được chuẩn bị cho một đợt rời bệ phóng khác. Nó hình dung lại quãng đường quá xa. Quãng đường, nó từ bệ phóng nơi cha nó đến cư ngụ trong nhà mẹ nó. Nó cảm tưởng như phải trải qua một đường hầm dài hun hút. Trên con đương hầm dài đó, nó chứng kiến bao đứa rơi rụng, bao đứa hụt hơi, tụt lại phía sau rồi biến mất. Thật sự, nó không biết phải tự hào hay thất vọng, vì cuối cùng chỉ có mỗi mình nó là kẻ duy nhất vượt qua được đường hầm hun hút đó. Quả thật, con đường hầm nó đã đi qua, cũng có đôi khi nó cảm thấy như hụt hơi, như rời rụng. Nhưng nó chợt nghĩ rằng, mình phải đến, mình không được dừng lại. Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Trong căn phòng nhỏ, vẫn ngồi đó, vẫn một mình nó. Lúc này ngoài trời mưa rơi nặng hạt. Những hạt mưa rơi vào khắp chốn tạo nên một chặp những âm thanh khó tả. Nó nhìn từng hạt mưa rơi. Nó biết những hạt mưa, rơi từ trên cao lắm. Nó cũng chẳng gẫm suy gì về hạt mưa. Nó coi đó là một qui luật tất yếu. Nó đặt câu hỏi vu vơ rằng, có khi nào qui luật đó đổi thay? Nó hỏi thế thôi. Rồi nó để cho câu hỏi rơi theo những hạt mưa tan vào trong vũng nước.
Thế rồi, nó lại nghĩ đến cái giây phút vượt ngàn dặm đường hầm, vượt qua cánh cửa mà nó tự nghĩ và đặt cho một cái tên, “cánh cửa sinh tử”. Vượt qua cánh cửa đó, nó bước vào một không gian thật đẹp, thật ấm áp với đầy đủ tiện nghi. Nó quá đỗi ngạc nhiên. Mọi sự ở nơi này đều mới mẻ với nó. Nhưng lạ thay, nó không thấy chút gì là sợ hãi. Ngược lại, nó thấy rất đỗi bình an. Hình như, nó nghĩ, đây phải là nơi được dành riêng cho nó. Đến nơi này, chẳng có ai giống nó ra tiếp đón nó. Mọi sự như đã được cài đặt rất tinh vi để nó có thể tự làm mọi sự. Nó, chỉ một mình nó, ở nơi này, nhưng nó không có cảm giác lạc điệu hay đơn độc. Có ai đó luôn quan tâm, để ý, chăm sóc, nâng niu nó, nó biết chắc điều đó. Nó cảm nhận được có những bàn tay đang vuốt ve nó, có những giai điệu được ca lên vì nó. Nó cũng có lần trở cơn tỉnh giấc vì một sự lo lắng của ai đó rất gần gũi. Nó lại thấy những lo lắng đó cũng chính là lo lắng của nó.
Thời gian trôi đi thật nhanh. Nó cũng lớn lên thật nhanh. Nó bắt đầu thấy nơi nó đang ở có chút gì đó chật chội. Nó đã linh cảm được cái giây phút phải bước ra khỏi tổ ấm đã gần. Lúc này, nó đã có chút băn khoăn nhưng cũng có cả sự hào hứng. Nó hào hứng vì một căn nhà mới đang chào đón nó. Một khung trời mới đang mời gọi nó. Nó băn khoăn lo lắng vì không biết nó có chịu đựng được, có đứng vững được nơi mới lạ đó không. Tất cả những băn khoăn này, đã không hề có khi nó đến cư ngụ nơi đây. Những băn khoăn đó cũng báo trước tính khắc nghiệt ở cái nơi mà nó chuẩn bị đi vào. . .
Lúc này đây, ngoài trời, mưa đã ngớt hẳn. Màn trời u ám đã được kéo ra và thay vào đó là một tấm màn trắng sáng. Nơi xa xôi nào đó vọng lại một vài tiếng ộp ạp của những chú chão chuộc có tuổi. Xen lẫn với những tiếng giọt ranh là những tiếng vỗ cánh, rồi tiếng gáy của vài anh dế đang muốn khoe mẽ lấy điểm trước mấy chị dế còn khá trẻ trung. Trên những cành cây Sơ-ri hay những cây hoa hồng tía còn sót lại vài giọt nước mưa trông như những hạt ngọc, hạt cườm được người thợ kim hoàn tài ba cài trên đó. Nó phản chiếu ánh sáng tạo nên vẻ lấp lánh thanh tuyền. Mọi sinh vật như vừa được tắm gội, nên trông thật tươi mới và sống động.
Trong cái phòng nhỏ kia, nó vẫn ngồi đó. Vẫn im lặng. Không biết nó có để ý tới tất cả những điều đang diễn ra bên ngoài căn phòng của nó không? Không. Nó không để ý. Chẳng phải nó vô cảm, không còn biết rung động trước những biến chuyển của đất trời. Cũng không phải nó không nhận thấy những biến chuyển đó. Càng không phải nó không muốn quan tâm. Nó, vốn là người nhạy cảm với thiên nhiên lắm! Người ta vẫn gọi nó là kẻ hay “cảm” hay “xúc” mà. Nhưng sao hôm nay nó như vô cảm thế? Chắc nó đang để tâm suy nghĩ một điều gì mà đối với nó phải quan trọng lắm! Chắc chắn là như vậy. Mỗi khi nó ngồi một mình, trầm ngâm, là lúc nó suy tư những vấn đề lớn trong đời nó. Những vẫn đề đó có thể đã xảy ra trong quá khứ, cũng có khi đang xảy đến hay là những vấn đề mà nó sắp phải đối diện.
Thế nhưng, vấn đề hôm nay nó đang suy tư là vấn đề gồm tóm cả ba trục thời gian: quá khứ - hiện tại – và tương lai. Vấn đề đó là hành trình kiếm tìm. Đối tượng của hành trình kiếm tìm là cùng đích đời nó. Lần kiểm lại quá khứ cuộc đời, nhận diện hiện tại đời mình, phê bình những mời gọi, những lực hút tương lai, nó tự rút ra một kết luận: Con người phải là hữu thể Kiếm-tìm. Tự rút ra một kết luận như thế, nó chẳng cần biết có bao nhiêu người trên quả cầu tròn này đồng ý với nó hay không đồng ý. Bằng kinh nghiệm cuộc đời, nó phải có nhận định về cuộc đời dựa trên hiện sinh đời nó.
Vì có kết luận như thế về đời người, nên nó thấy liên tục được gọi mời lên đường. Còn hành trình kiếm tìm, nó thấy đời người còn ý nghĩa. Bước tiếp cuộc tìm kiếm, nó thấy rộn ràng, phấn khởi, mắt nhìn thẳng đầy hiên ngang. Miệng huýt sáo nhẹ nhàng, bước chân nó nhẹ tênh. Ai đó nhìn thấy thế biết ngay bước chân chẳng khi dừng.
Nó lấy làm ngạc nhiên lắm, đặt tay lên trán xoa đi xoa lại, hoặc lấy tay bứt tóc, thậm chí bàn tay nắm lại đấm nhẹ vào đầu, tất cả những hành vi ấy chỉ để nói, chỉ để diễn tả một điều: Nó không hiểu. Nó không hiểu vì sao có rất nhiều người trên mặt đất này bằng lòng với những gì mình đang có. Nó càng không thể hiểu được, vì sao người ta dừng hẳn cuộc kiếm tìm mà vẫn toang toác vui cười. Nó chỉ biết rằng, nếu còn kiếm tìm thì còn mở ra, còn phơi mở, còn rộng lượng, còn đổi thay, còn thay đổi, còn mới mẻ, còn tươi trẻ. Ngược lại, nếu đã lấy làm đủ, coi những gì mình đã có là đích điểm rồi thì sẽ chốt chặt cửa hứng gió Nam tươi mát, khóa chặt cửa Đông khỏi đón nắng hồng, xích cửa rồi xây tường phía Tây khỏi cần cảnh hoàng hôn mê lịm,… Như thế chẳng phải đã tự mình trói chặt mình sao?! Chẳng phải đóng khung mình sao?! Chẳng phải tự biến mình thành ứ đọng sao?! Những hành vi đó chẳng phải ngược lắm với những hành vi mang tính nhân văn này sao: gỡ cởi – mở phơi – dộn dàng nồng nàn cho đi và đón nhận.
Rồi nó đứng lên, bước ra khỏi căn phòng bé nhỏ, nhằm hướng mặt trời mà cất bước.
Rédempt Nguyen - Thầy Hạnh
Đăng nhận xét
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.