Lời sống tháng 09/2017

“Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.(Mt16:24)

Khi Chúa Giêsu sống cuộc đời công khai, Ngài loan báo Nước Thiên Chúa đã gần và chuẩn bị lên Giê-ru-sa-lem. Các môn đệ đoán được sứ mạng lớn lao của Ngài và nhận ra Ngài là Đấng thiên sai toàn dân Ít-ra-en đang chờ đợi. Họ mong chờ được giải phóng khỏi quyền lực Rôma và bình minh về một thế giới tốt hơn sẽ mang đến hoà bình và thịnh vượng.

Nhưng Chúa Giêsu không muốn nuôi dưỡng ảo tưởng này; Ngài nói rõ về việc lên Giê-ru-sa-lem sẽ không mang lại chiến thắng, mà đem đến đau khổ, bị từ bỏ và phải chết.Ngài cũng mạc khải rằng ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại.Những lời này thật khó hiểu và khó chấp nhận, đến độ ông Phê-rô phản ứng lại và tỏ thái độ khước từ một chương trình vô lý như vậy; ông còn tìm cách ngăn cản Ngài.

Sau khi trách mắng thẳng thừng ông Phê-rô, Chúa Giêsu nói với tất cả các môn đệ một lời mời gọi rất đỗi ngạc nhiên: 

“Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.

Nhưng, với những lời này, Chúa Giêsu đòi hỏi gì nơi các môn đệ của Ngài hôm qua và hôm nay?Có phải là Ngài muốn chúng ta khinh dể chính mình không?Có phải là tất cả chúng ta phải sống một cuộc sống khắc khổ không?Có phải Ngài đòi ta tìm đau khổ để làm đẹp lòng Thiên Chúa hơn không?

Lời sống này khuyên chúng ta nên bước theo Chúa Giêsu, đón nhận những giá trị và đòi hỏi của Tin mừng để càng ngày càng nên giống Ngài nhiều hơn. Điều này có nghĩa là sống trọn vẹn cuộc sống, như chính Ngài đã làm, ngay cả khi đường đời ta mang bóng dáng thập giá.

“Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.

Chúng ta không thể từ chối: mỗi người đều có thập giá của mình: đó là đau khổ trong nhiều cách khác nhau, chúng thuộc về cuộc sống con người, nhưng xem ra chúng ta không hiểu được, điều này đi ngược lại với ước mong hạnh phúc của ta. Vậy mà chính ở đó Chúa Giêsu dạy chúng ta phải khám phá ra một ánh sáng bất ngờ. Cũng giống như nhiều lần, khi đi vào thánh đường nào đó, ta khám phá ra trong đó có biết bao tấm kính màu tuyệt đẹp và sáng ngời, nhưng từ bên ngoài dường như chúng tối tăm và không đẹp mắt.

Nếu muốn theo Ngài, Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta phải đảo ngược hoàn toàn những giá trị, phải đưa mình ra khỏi trung tâm thế giới và từ chối những điều hợp lý để tìm kiếm lợi ích cá nhân. Ngài đề nghị ta chú ý đến những nhu cầu của người khác hơn của mình; dùng sức lực mang lại hạnh phúc cho người khác, như Ngài đã không bỏ qua cơ hội để an ủi và đem lại hi vọng cho những ai Ngài gặp. Cuộc hành trình giải phóng khỏi tính ích kỷ này, làm cho ta có thể bắt đầu tiến bộ trong nhân tính, đạt đến tự do để nhận ra đầy đủ nhân cách của ta.

“Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.

Chúa Giêsu mời gọi ta nên những chứng nhân Tin mừng, ngay khi lòng trung thành bị thử thách bởi những hiểu lầm lớn nhỏ nơi môi trường xã hội. Ngài ở với ta. Ngài muốn ta sống với Ngài để dâng hiến cuộc sống mình cho lý tưởng táo bạo hơn: đó là tình huynh đệ đại đồng, nền văn minh tình thương.

Sự triệt để yêu thương này là đòi hỏi sâu xa nơi tâm hồn ta, ngay cả những người không có truyền thống làm chứng về Kitô, chính họ đã sống theo tiếng nói lương tâm cho đến cùng. Ngài Gandhi đã viết: “Nếu có ai giết tôi và tôi chết đi với lời cầu nguyện cho kẻ sát nhân trên môi miệng mình và nhớ đến Thiên Chúa, ý thức về sự hiện diện sống động của Ngài trong đền thờ tâm hồn tôi, thì chỉ lúc đó ta mới có thể nói rằng tôi có được sự bất bạo động của những người mạnh sức”.

Chị Chiara Lubich đã tìm được trong mầu nhiệm Chúa Giêsu bị đóng đinh thập giá và bị bỏ rơi, phương dược chữa lành vết thương cho mỗi người và mọi chia rẽ giữa con người với nhau, giữa các nhóm, giữa các dân tộc.Chị đã chia sẻ với nhiều người khám phá này.Năm 2007, trong một cuộc biểu dương của các Phong trào và Cộng đoàn thuộc nhiều giáo hội khác nhau tại Stuttgart (Nước Đức). Chị đã viết:

“Trong cuộc sống, mỗi người chúng ta cũng chịu đau khổ ít là giống như những đau khổ của Ngài. (…) Khi cảm nhận (…) những đau khổ ấy, chúng ta hãy nhớ đến Ngài, Đấng đã chấp nhận vì ta: hầu như chúng là một sự hiện diện của Ngài, là tham gia vào đau khổ của Ngài. Chúng ta hãy làm như Chúa Giêsu, Ngài không quá hoảng sợ, mà thêm vào tiếng kêu gào ấy những lời: “Lạy Cha, con xin phó hồn con trong tay Cha” (Lc 23, 46), Ngài phó mình nơi Chúa Cha.

Như Ngài chúng ta cũng có thể vượt qua đau khổ và thử thách, bằng cách thưa với Ngài: “Lạy Chúa Giêsu bị bỏ rơi, con yêu mến Chúa nơi đau khổ. Con yêu mến Chúa, đau khổ nhắc con nhớ đến Ngài. Đó là một diễn tả về Chúa, về gương mặt của Ngài”. Và, nếu trong giây phút tiếp theo chúng ta dấn thân mến yêu người anh em và thi hành điều Chúa muốn, thì ta thường xuyên trải nghiệm rằng đau khổ sẽ biến thành niềm vui (…). Những nhóm nhỏ nơi ta sống (…) có thể biết những chia rẽ lớn nhỏ.Cả trong đau khổ đó chúng ta cũng có thể nhìn thấy gương mặt của Ngài, vượt qua nỗi đau nơi mình và làm mọi sự để hàn gắn lại tình huynh đệ với người khác. (…) Nền văn hóa hiệp thông có một lối đi và mẫu gương là Chúa Giêsu chịu đóng đinh thập giá và bị bỏ rơi.”


Focolare (Công trình Đức Maria)
Chuyên mục:

Đăng nhận xét

[facebook][disqus][blogger]

Giáo xứ Ngô Khê

{facebook#https://www.facebook.com/profile.php?id=100011937845638} {twitter#https://twitter.com/giaoxungokhe} {google-plus#https://plus.google.com/u/0/113369306614831660046} {youtube#https://www.youtube.com/c/Gi%C3%A1oX%E1%BB%A9Ng%C3%B4Kh%C3%AA}

Ban Quản Trị Website

Tên

Email *

Thông báo *

Hình ảnh chủ đề của friztin. Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget