Vào ngày 11/9/2001, một nhóm
không tặc đã cùng một lúc cướp bốn chiếc máy bay hiệu Boeing và 2 trong
số đó được lái đâm thẳng tòa Tháp Đôi của Mỹ. Vụ việc khiến cả nước Mỹ
bàng hoàng. Nhiều người chua xót hỏi rằng: “Vào ngày hôm ấy, Chúa đã ở
đâu?“
Sự
kiện 11/9 là một loạt tấn công khủng bố cảm tử có phối hợp tại Hoa Kỳ
diễn ra vào thứ Ba, ngày 11/9/2001, khi một nhóm không tặc gần như cùng
lúc cướp bốn máy bay hành khách hiệu Boeing đang trên đường bay nội
địa. Nhóm không tặc lái hai phi cơ lao thẳng vào tòa Tháp Đôi của Trung
tâm Thương mại Thế giới tại Manhattan và thành phố New York, mỗi chiếc
đâm vào một trong hai tòa tháp cao nhất, cách nhau khoảng 18 phút.
Trong
vòng hai tiếng đồng hồ, cả hai tòa tháp sụp đổ hoàn toàn. Một nhóm
không tặc khác lái chiếc phi cơ thứ ba đâm vào tổng hành dinh của Bộ
Quốc phòng Hoa Kỳ tại Lầu Năm Góc ở Quận Arlington, Virginia.
Chiếc
máy bay thứ tư rơi xuống một cánh đồng gần Shanksvillem quận Somerset,
Pennsylvania, cách Pittsburgh 129 km (80 dặm) về phía Đông, sau khi hành
khách trên máy bay chống cự lại nhóm không tặc này.
Sự
việc đã lấy đi sinh mạng hơn 2.000 người, nước Mỹ rơi vào khủng hoảng
tâm lý trầm trọng. Thảm họa thương tâm ấy khiến không ít người đau lòng,
tuyệt vọng, và điều quan trọng hơn là nó đã lấy mất niềm tin của họ vào
Chúa.
Một người bạn rất thân hỏi tôi rằng khi nước Mỹ bị khủng bố, “Vào ngày hôm ấy, Chúa đã ở đâu?”.
Cô ấy cũng như những người Mỹ khác hết sức đau lòng, vì thế tôi đã cố
gắng không phản ứng lại. Từ giây phút đó, tôi luôn cầu nguyện và đau
buồn trong các sự kiện tưởng nhớ lại thảm họa. Mặc dù vậy, tôi nghĩ rằng
mình đã có câu trả lời. Tôi biết Chúa của mình đã ở đâu vào sáng ngày
11/9/2001. Ngài đã rất bận rộn!
Trước
tiên, Ngài đã cố gắng để ngăn cản bất kỳ ai lên các chuyến bay này. Bốn
chuyến bay đó lẽ ra đã chở 1.000 hành khách nhưng chỉ có 246 người đi.
Ngài
đã ở trên 4 chuyến bay thương mại đó để ban khả năng bình tĩnh cho các
hành khách đang hoảng sợ. Không ai trong số các người thân của nạn nhân
nói rằng, họ nghe thấy tiếng la hét của những người khác trong điện
thoại, khi nhận được cuộc gọi từ người thân trên chuyến bay. Thậm chí
Ngài còn ban sức mạnh cho các hành khách trên một trong số 4 chuyến bay
đó để họ điều khiển nó bay thẳng ra một cánh đồng không người.
Ngài
cũng đã bận rộn với việc gây rắc rối để thay vì 50.000 người có mặt tại
tòa tháp đôi để làm việc, thì đúng vào thời điểm đó chỉ có 20.000
người. Rất nhiều người nói với các kênh truyền thông rằng họ bị kẹt xe
nên không kịp đến tòa tháp đôi làm việc vào giờ đó.
Chúa
đã giữ hai tòa tháp đôi cao 110 tầng không sụp đổ ngay tức thời, mà để
2/3 số nhân viên có thể thoát ra ngoài. Tôi cũng đã rất ngạc nhiên khi
biết rằng ngọn của 2 tòa tháp đó không đổ sập xuống khi bị máy bay đâm
vào.
Mặc dù không có gì nghi ngờ rằng
đây là điều tồi tệ nhất trong đời mà tôi chứng kiến, nhưng tôi có thể
thấy phép màu của Chúa ở khắp nơi. Tôi luôn nghĩ về cô bạn của mình và
cầu nguyện cho cô ấy mọi lúc có thể. Tôi không thể tưởng tượng được mình
sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này thế nào khi không có niềm tin vào
Chúa, cuộc đời sẽ là vô vọng.
Tôi nghĩ
là bạn muốn biết. Cảm ơn đã cho tôi cơ hội được chia sẻ với bạn! Và xin
hãy chia sẻ điều này với càng nhiều người bạn nghĩ họ nên biết càng
tốt.
Đăng nhận xét